Diễn đàn

“Vũng lầy Washington”(?) (Như là một hiến kế cho Tổng Bí thư - Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng).

“Vũng lầy Washington”. Đó là câu nói nổi tiếng của Donald Trump khi ông ta tranh cử Tổng thống Hoa Kỳ ba năm trước. Và thực ra, đó là sự trải nghiệm của một doanh nhân đã bỏ ra nửa thế kỷ - Và thường xuyên bị nhũng nhiễu bởi bộ máy quản lý hành chính nhà nước được coi là văn minh nhất thế giới: Hoa Kỳ!

Sau khi Donald Trump đắc cử, phe đối lập coi ông như là một kẻ “Chủ nghĩa xã hội”(?) Nên đã dàn dựng nên nhiều kịch bản coi ông là người của ... Nga(!) Thực ra, nếu nghiên cứu tường tận chủ nghĩa Marx thì mới thấy rõ sự “Minh Triết” đã được cảnh báo: “Nhà nước là kẻ thống trị. Phần còn lại là người bị trị. Chỉ đến khi nhà nước hoàn thành sứ mạng lịch sử của mình và tự tiêu vong, thì khi đó mới hết sự “bất công”(!)

Như vậy: Sự bất công là “thuộc tính” của nhà nước khi chưa có thế giới “Đại đồng” (Cộng sản - theo nghĩa dịch sai lâu nay. Lẽ ra phải gọi là “Đại đồng”). Điều đáng nói là, văn minh, công bằng và minh bạch như Hoa Kỳ mà vẫn đang là “Bài toán” nan giải mà họ đang phải đối đầu, huống gì các nước chưa phát triển như Việt Nam (?!) Tuy nhiên, đã có câu trả lời rất rõ ràng: Đó là “bệnh quan liêu”của bộ máy nhà nước, mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng có bài báo:

 “Bệnh quan liêu là thế nào? (*)

Một thí dụ: Các cán bộ ấy, người thì cả đời chỉ loanh quanh trong trụ sở. Có người thì bao giờ "sấm ra đá kêu" mới gặp dân chúng một lần. Khi gặp dân chúng thì đút tay vào túi quần mà "huấn thoại", nói hàng giờ, nói bao la thiên địa. Song, những việc thiết thực cần kíp của địa phương, những điều dân chúng cần biết, thì không nói đến.

Chứng bệnh ấy tỏ ra bằng màu vẻ:

Ðối với người:

Cấp trên đối với cấp dưới, cán bộ đối với nhân dân, quân quan đối với binh sĩ, bộ đội đối với dân chúng - chỉ biết dùng mệnh lệnh. Không biết giải thích, tuyên truyền. Không biết làm dân chúng tự giác và tự động.

Ðối với việc:

Chỉ biết khai hội nghị, viết nghị quyết, ra chỉ thị. Chứ không biết điều tra, nghiên cứu, đôn đốc, giúp đỡ, khuyến khích, kiểm tra.

Ðối với mình:

Việc gì cũng kềnh càng, chậm rãi, làm cho qua chuyện.

Nói một đường làm một nẻo.

Chỉ biết lo cho mình, không quan tâm đến nhân dân, đến đồng chí.

Một vẻ quan liêu nữa là: chỉ biết ăn sang, diện cho kẻng; chẳng những không lo phụng sự nhân dân, mà còn muốn nhân dân phụng sự mình.

Tham ô, hủ hóa. Trước mặt dân chúng thì lên mặt "quan cách mạng".

Ðó là mấy vẻ chính của bệnh quan liêu.

Nếu không lo chữa, thì bệnh quan liêu sẽ đưa bệnh nhân đến chỗ hoàn toàn bị đào thải.

Thang thuốc chữa bệnh quan liêu:

- Phải đặt lợi ích dân chúng lên trên hết, trước hết.

- Phải gần gũi dân, hiểu biết dân, học hỏi dân.

- Phải thật thà thực hành phê bình và tự phê bình.

- Phải làm kiểu mẫu: Cần, Kiệm, Liêm, Chính, Chí công vô tư.

Mong rằng toàn thể cán bộ ta, ai không mắc bệnh quan liêu thì phải giữ gìn, tránh nó. Ai đã mắc bệnh ấy, thì phải cố gắng mà chữa cho khỏi đi, cho xứng đáng là người cán bộ cách mạng, chớ để bị đào thải.”

                                                      HỒ CHÍ MINH

Như chúng ta đã biết, nhờ trị được bệnh quan liêu mà các nước Bắc Âu như: Hà Lan, Phần Lan, Na uy, Đan Mạch, Thụy điển, Thụy Sỹ... hay Israel, Nhật Bản đã có kém gì mục tiêu đã đặt ra của các nhà “Chủ nghĩa Xã hội học” và “Chủ nghĩa Cộng sản học” đâu(?!)

Đó là: Thu nhập cao, phúc lợi tốt, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh. Quốc hội Thụy Sỹ còn muốn ra đạo luật trả lương đồng đều cho người dân (Nhưng cử tri không đồng tình). Vài nước trong số này nhà tù bị...ế (Vì không còn tội phạm).

Câu hỏi đặt ra đối với mọi chính khách của mọi quốc gia trên toàn cầu là “Cuộc đấu tranh giữa ai thắng ai”(!?) Giữa cái tốt đẹp và cái chưa tốt đẹp để hướng tới tương lai. Tương lai đó chỉ có thể là được cộng đồng họ công nhận. Được quốc tế tôn trọng - Đó là một xã hội ưu việt. Từ đó, đòi hỏi: Trong bộ máy quản lý hành chính nhà nước - Bất luận là ai, khi đứng đầu “Thiên hạ” từ làng xã, quận, huyện, tỉnh, thành phố đến Trung ương và các bộ, ban, ngành... phải là người hy sinh tất cả, liêm khiết một đời “Lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ” thì mới may ra có một xã hội tốt đẹp theo những ý nghĩa tích cực nhất của nó (!)

Không thể có chuyện: Người lãnh đạo cứ hô hào “cái tốt, cái đẹp” - Nhưng cứ ăn trên ngồi trốc thiên hạ. Đó là “Vũng lầy” (Bùn lầy, sình lầy nhơ nhớp như D.Trump đã từng nói). Chỉ có kìm hãm mà thôi(!)

 

16/6/2020, Luật gia TRẦN THÚC HOÀNG

_____________________________

(*) Hồ Chí Minh: Toàn tập,

Nhà xuất bản Chính trị quốc gia.

 

tin tức liên quan

Thống kê truy cập

114522543

Hôm nay

275

Hôm qua

2325

Tuần này

21317

Tháng này

220482

Tháng qua

121009

Tất cả

114522543