Đất Nghệ

101 chuyện cười đất nhút (Phần III)

 20-BỰA NI TAU KHÔNG NÓI CHI CẢ!

 
 
            Anh chồng vốn tính bỗ bã, ăn nói không cẩn thận, đã có khi vạ mồm, vạ mép. Nhưng lại thích được ngồi mâm, nói chuyện…
            Hôm ấy, có đám mừng chẵn tháng con em vợ. Anh cũng muốn đi. Chị vợ vội ngăn:

            -Anh đi toàn nói dại. Cháu nó mới sinh, người ta hay kiêng. Thôi bựa ni chuyện ni anh ở nhà, lỡ có chuyện chi người ta chê trách đó.
            Anh vội hứa:
            -Không được, bựa ni tau biết rồi, con nít mới đẻ, người ta kiêng chuyện nói gở. Để tau đi cho vui, dứt khoát không nói chuyện chi cả.
            Chị vợ đành để anh đi.
Từ đầu đến cuối, định nói nhiều chuyện nhưng nhớ lời vợ dặn và sợ bữa sau nó không cho đi nên anh đành im lặng ngồi đánh chén. Ăn uống no say, lúc chuẩn bị chào ra về. Anh nói với vợ:
            -Nà, bựa ni có mọi người chứng giám, đầu đến cuối tau không nói câu chi cả. Bựa sau con dì có trài đẹn, khóc đêm không được đổ là tại tau mô đó!
 
 
21-TẤP NHẢ BỪA THÌ TO TRẤY!
 
            Vốn hay chữ Nho, sắp đến ngày giỗ hợp kỵ, ông có làm một câu đối khá công phu, trình bày rất đẹp. Cứ nghĩ đến việc mọi người cầm chén rượu, đàm luận câu đối, ông càng đắc ý.
            Khách đến. Mấy lần ông đi qua, đi lại, vuốt ve, phủi bụi, giương mục kỉnh lên đọc câu đối…Vậy mà không có thằng con mô để ý. Ông bực lắm. Ăn xong, mấy thằng cháu bên ngoại nhìn lên bàn thờ, nói như reo khi phát kiến ra một sự kiện gì quan trọng lắm:
            -Trời! Ông ta kiếm mô nải chuối cúng tuyệt vời hầy? Chà…
            Tức không chịu được, ông quát luôn:
            - Đồ ẻ nớ thì tấp nhả bừa vô thì hắn to trấy chứ khó máu chi? Câu đối tau mần cả tuần, thức khuya trợn mắt đồ cho được thì không có mống mô hỏi cấy nớ cấy chi! Bay toàn đồ “nhân bất học, bất tri lý”!
 
 22-ĐỒ Ẻ NI THÌ THIẾU CỨT CHI!
            Sau lụt, thong thả. Thầy đến nhà phụ huynh chơi, của đáng tội, trong nhà khan hiếm, may thằng con đi chăn trâu về đắp trộ tát được một giỏ cá rô hột bưởi (có lẽ đẻ chưa khai sinh) với dăm con dế nằm chỏng gọng trên đĩa. Bà chưng mặn lên để ăn với cơm. Có sao dùng vậy. Buổi trưa ông mời thầy cùng dùng cơm. Thực ra cũng chỉ có cơm với cá rô ấy.
            Thầy treo kính, gắp như đếm từng con cá lên bát cơm, ăn nhỏm nhẻm, vốn nó mặn hơn thuốc đẻ! Ông chủ ái ngại:
            -Dạ, lâu bựa thầy ở chơi mà không có chi cả…
            Thầy liền đỡ lời:
            -Dạ, ông khỏi áy náy chi. Cá rô ni kho nghệ ăn với cơm thì nói chi chuyện, con nghe ngon lắm ạ!
            “Như cởi tấm lòng”, ông vội lấy cái thìa xúc cơm, vừa xúc đắp cá lên bát thầy, vừa bộc lộ chân thành:
            -Rứa thì thầy cứ mời cho thoải mái đi. Chộ thầy ăn như thầy học tui chán chết! Đồ ẻ ni lụt ra thì thiếu cứt chi! Con thả tru, hắn tát về bảy ổ, ăn cả tuần cũng chưa hết!
 
 
23-CHA TỔ ĐỨA MÔ?
 
            Thằng bé mới lên ba, ăn nói rất kháu khỉnh. Bữa nọ cha nó đi công tác lâu bữa về. Càng dạm nó ngủ nó càng tỉnh táo. Bế quá, chị vợ nảy ra sáng kiến: Hai cha con chơi trò quản voi và giao ước: Mẹ mần voi, cha quản phía sau, con ngồi lên lưng voi và quản phía trước; không ai được ngoảnh lại sau. Nếu ngoảnh lại là voi không đi và nó quật đấy!
            Thằng bé khoái chí ngồi lên lưng mẹ, tay cầm tai voi để quản. Được vài vòng, voi không chịu đi. Nó quay lại mới phát hiện ra chuyện bất thường, vội quát lên:
            -Ê! Cha tổ thằng mô bỏ tóc trong khu voi tau, trách chi hắn không đi được?
 
 
24-BIẾT RỒI! BIẾT RỒI!
 
            Mấy buổi trưa rồi, cứ ăn cơm xong là con dâu giữ cho cha chồng tập đi xe đạp. Hôm đó ông cũng đã đi tàm tạm nhưng chưa thạo, vẫn hai tay nắm chặt ghi đông, lên xuống loạng quạng. Lần này, con giữ cho ông đi, còn con chọn bóng râm, đứng đợi. Ông đạp đi, đến chỗ rộng, quanh trở lại. Con dâu đỏ mặt, chỉ vào ông và nói:
            -Cha tề, cha tề!
            Ông vẫn thản nhiên:
            -Biết rồi đó, biết rồi đó, nhưng chưa xuống được.
            Thì ra do ông mặc quần đùi, để “cả bộ” ra ngoài!
 
 
25-CÓ THẰNG KẺ TRỘM!
 
            Buổi trưa cưới dâu về, tối ông khó ngủ, ra ngoài hiên ngồi. Trăng sáng mờ mờ. Ông vội hốt hoảng kếu giật giọng:
            -Dậy mau! Bay ơi! Có thằng kẻ trộm vô nhà!
Từ trong buồng, con trai ông nói vọng ra:
            -Cha nói chừng! Nỏ có mô, vô ngủ đi cha ạ!
Ông lại líu cả lưỡi:
            -Tau chộ rọ ràng! Một thằng kẻ trộm, để tóc dài, mặc cái quần côn trắng, vá mánh vải đen trước đụng mới vô sau cửa nhà bếp. Chủ quan thì bay chết!
            Thì ra con dâu ông dậy, đi tiểu mới vào!
 
 
26-DẠY VỢ TỪ THUỞ MỚI ĐƯA VỢ VỀ!
 
            Buổi trưa cưới vợ cho con, buổi tối, trong bữa cơm, mẹ chồng vui vẻ dặn con:
            -Người xưa dạy: Dạy con từ thuở còn thơ/Dạy vợ từ thuở mới đưa vợ về. Con phải cho chử. Hầu vợ cả đời là khổ đó. Nỏ nói chi mô ngái, dòm cha mi đó – tau nói là một phép!
 
 
27-CHUYỆN VỢ CHỒNG VẠN CHÀI
 
            Mụ vợ bị cảm, mấy ngày không khỏi. Suốt ngày ngồi “nướng” bên bếp lửa. Ông chồng phải lên bờ, mời thầy thuốc. Ông đi trước, bác sĩ theo sau. Khi họ vừa bước lên thì con thuyền chòng chành. Ông chồng thấy mụ vợ mặc váy, phơi cả của quý hiếm ra ngoài. Vội quá, ông chỉ kịp vừa “ngăm”, vừa chỉ tay vào chỗ ấy và gắt gỏng:
            -Tề!
            Thật đen, do thuyền chòng chành, ngón tay ông lại sục vào chỗ không nên ấy. Ông vội quệt ngón tay vào cẳng kiềng sắt. Kiềng sắt nóng kinh khủng, theo phản xạ tự nhiên ông phải bỏ tay vào miệng… mút!
 
 
28-CÁC CON MUỐN NGHỈ CHƯA?
 
            Sau cháy rừng, củi nhiều vô kể. Hoe Bàn dẫn một đoàn thanh, thiếu niên đi củi. Do tham, ông bết một gánh lặc lè. Mới ra cửa rừng đã khuỵu cả chân. Sợ ngồi lại một mình, ông thở hổn hển và nói:
            -Các con đã muốn nghỉ chưa để ông nghỉ cho mà nghỉ?
            Các đoàn đều nói:
            -Mới ra được đoạn đã nghỉ, khi mô cho về đến nhà ông? Mà đã ngồi là không muốn dậy.
Ông quả quyết:
            -Tổ cha bay, bay không nghỉ thì tau cụng nghỉ!
 

tin tức liên quan

Thống kê truy cập

114521641

Hôm nay

270

Hôm qua

2345

Tuần này

2415

Tháng này

219580

Tháng qua

121009

Tất cả

114521641