Cuộc sống quanh ta

Mệt mỏi vè hội hè!

Cũng rất đáng nói là có những tập quán mới nhưng không văn minh đang hình thành trong những dịp này. Đáng phê phán nhất là nạn phong bì quà cáp. Họ lợi dụng những ngày này để biếu xén, thậm chí là quà cáp quá mức. Ngày 8.3, ngày 20.10 họ tặng quà cho thủ trưởng và cả vợ của thủ thủ trưởng. Cấp dưới tranh nhau đi lễ vợ thủ trưởng. Tặng hoa cấp trên, người thân cấp trên, tặng hoa cô giáo…nhưng không mấy ai không có phong bì “bảo kê”, “bảo hiểm” cho hoa! Nhiều người dị ứng, phản ứng với thói xấu mới này nhưng bất lực vì nó đã trở thành thói quen ăn sâu vào nếp sống xã hội hiện thời. Nhiều bà mẹ là nông dân, công nhân, viên chức đã phải phát khóc lên vì một năm ít nhất phải 4 lần đi lễ cô giáo cho con, ngày Tết nguyên đán, ngày 8.3, ngày 20.10 và ngày 20.11. Không đi không được vì sẽ bị tập thể phụ huynh, nhất là những người khá giả coi thường và cô lập, đó là chưa nói có những giáo viên sẽ “mặt nặng mày nhẹ”. Hội lớp, nếu không có “Mạnh thường quân”, phải chia đều thì những người làm ăn khó khăn cũng “khóc dở mếu dở”, bỏ không xong mà theo thì cũng “méo mặt”. Ngay như nghề báo, một nghề trong muôn nghề của xã hội, nhưng Ngày nhà báo, không như ngành nghề khác, không những được tổ chức rầm rộ mà hầu hết các cơ quan, địa phương đều “đi tết” các cơ quan báo chí, và các nhà báo “thân thiết”.  

Xã hội tôn trọng quyền sinh hoạt hội hè, đó là một chất kết dính xã hội; tôn trọng truyền thống lịch sử là nền tảng của hiện tại và tương lai. Nhưng không vì thế mà không tìm ra cách tôn vinh và học hỏi lịch sử, cách sinh hoạt hội hè một cách sâu sắc và thiết thực thay vì cách làm phô trương hình thức, tốn kém, lãng phí và gây ra nhiều mệt mỏi, phiền phức không hay như lâu nay.

Mệt mỏi vì các hội hè lắm rồi!

 

 

 

Lâu nay dư luận xã hội kêu ca nhiều về tình trạng quá nhiều các lễ hội và những bất cập, thậm chí là tiêu cực từ đó. Các cơ quan chính quyền  đồng tình với sự phản ứng chính đáng này của cộng đồng. Còn bây giờ, dư luận xã hội cũng đang bày tỏ sự phiền lòng vì sự phiền phức, tốn kém đến từ các hội hè triền miên. Tự phát, tự nguyện thì có hội lớp, hội trường, hội đồng hương, hội này, hội nọ… Quan phương thì có ngày truyền thống, ngày kỷ niệm của các tổ chức đoàn thể, các ngành, các địa phương. Hiện nay, hầu hết các ban, ngành, đoàn thể đều có ngày truyền thống/kỷ niệm; Thậm chí có đoàn thể còn có tới hai ngày kỷ niệm trong một năm. Giới nữ đã có ngày 8.3 lại có thêm ngày 20.10. Nhiều địa phương thôn, bản, xã, huyện, tỉnh cũng có ngày truyền thống. Ngày tách nhập địa giới cũng được nhiều tỉnh tổ chức rất to. Hàng năm, quy mô có thể khác nhau, nội bộ hay toàn xã hội, các ngành, và hầu hết các đoàn thể đều có tổ chức kỷ niệm. Ngày đó, ít nhất, ngành đó, đoàn thể đó đều công khai hoặc ngấm ngầm nghỉ việc để kỷ niệm, thậm chí còn tổ chức giải thể thao, hội diễn văn nghệ chào mừng kéo dài mấy ngày liền. Tất cả các hoạt động đó đều phải chi ra khá nhiều tiền. Không chỉ là lễ kỷ niệm thật “hoành tráng” mà còn ăn uống, hát hò. Và tiền đó, phần lớn là “tiết kiệm” và “hợp lý hóa” từ ngân sách nhà nước, và một phần từ quỹ phúc lợi của người lao động. Nhưng đáng nói nhất là các hoạt động này gây tốn kém rất nhiều thời gian của không chỉ cơ quan, đoàn thể đó mà còn của cả xã hội. Nếu một ngành/sở/ban có nhiều giao dịch với người dân thì  những ngày kỷ niệm đó phần lớn các hoạt động đều ít nhiều bị ngưng trệ. Người dân bị tước mất thời gian một cách vô lý. Các hoạt động khác tiếp theo các giao dịch đó cũng bị ảnh hưởng. Rất có thể đó là một trong nhiều nguyên nhân gây nên ức chế và bức xúc cho nhiều người.

tin tức liên quan

Thống kê truy cập

114522441

Hôm nay

2298

Hôm qua

2290

Tuần này

21215

Tháng này

220380

Tháng qua

121009

Tất cả

114522441